Chưa bao giờ cô cho phép mình nói ra 3 từ “Tôi không ổn” với bất kì một ai cả. Bởi cô biết dẫu cho có nói thì cụm từ ấy cũng đã bị che khuất bởi những lời bông đùa, cười cợt chính mình và bộ mặt thì lúc nào cũng là nụ cười mỉm thường trực trên môi.
…
Cuộc đời này, thi thoảng không phải cứ nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thì dù trong hoàn cảnh nào cũng sẽ có thể đứng dậy mà an nhiên.
Có những chuyện khi tưởng tượng, nghĩ đến thì nghĩ rằng “Cô có thể chịu đựng được, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”. Nhưng khi điều đó thực sự xuất hiện thì mới vỡ lẽ rằng những điều trước đây từng nghĩ, từng tự trấn an,… tất cả cũng chỉ là sự ấu trĩ, sự ảo tưởng của bản thân mà thôi. Ngay cả đến ngày mai cũng chẳng dám nghĩ đến, chẳng dám thở sâu, chẳng dám thở than, chẳng dám tuyệt vọng. Dù cho trong lòng thì luôn cố gắng trấn an rằng mọi chuyện sẽ ổn, nhưng thật chất lại là tự dối mình gạt người.
Và khi mọi chuyện đã đi qua, cảm thấy bản thân lại gần kề với bình yên hơn đôi chút.
Khi còn bé cô cũng đã từng có nhiều ước mơ viễn vông, mộng mị… Ước rằng sau này mình sẽ trở thành những ngôi sao sáng rực rỡ trên bầu trời kia, nghĩ rằng khi lớn lên rồi, chỉ cần cố gắng một cách chăm chỉ nhất thì sẽ nhận lại được những thứ cũng tương xứng như vậy…
Lớn lên một xíu, lơ ngơ biết được rằng phần lớn người khác giúp đỡ cô chuyện gì thì cũng đều có dụng ý riêng(…)
Lớn thêm tí nữa, phát hiện ra rằng những người tốt với cô ở đời đa phần đều có nguyên do. Chuyện gì hay việc gì cũng đều được quy đổi ra bằng thước đo giá trị tình cảm – hoặc vật chất ! Đây là một trong những sự thật của cuộc đời, không nói được. Mỉm cười mà chấp nhận, lâu dần tự nhiên cũng cảm thấy quen. Rốt cùng thì cũng vậy thôi mà…
Đâu đó bên quán vắng cuộc đời, cô thầm mỉm cười, bẽ bàng nhận ra. Cuộc đời là thế. Vui tươi là thế. Thở than là thế. Tuyệt vọng là thế…
Ai cũng đều có phần xấu xa, ai cũng đều có phần tốt đẹp. Chỉ có điều họ thể hiện điều nào ra bên ngoài như thế nào và với ai mà thôi. Chẳng thể đòi hỏi họ phải đối xử tốt với ta dù rằng đôi khi ta yêu thương họ bằng thứ cảm xúc chân thành. Tình cảm mà, muôn đời vẫn là ẩn số dù cho ta có tìm hiểu thế nào đi chăng nữa.
—
Lắm lúc cũng chẳng biết mình đang ghi về điều gì, cái gì, vật gì, thứ gì… những dòng chữ rối ren, kì lạ !
Đôi lúc… cô muốn mình tĩnh lặng tuyệt đối dưới vòm trời này….
Cô khóc để cho ai xem, vậy thì mạnh mẽ để cho ai nhìn ?
Xem chi tiết tại: https://skindoctors.com.vn/viet-cho-co-gai-thang-11/